Bất ổn định Kelvin–Helmholtz
Bất ổn định Kelvin–Helmholtz

Bất ổn định Kelvin–Helmholtz

Bất ổn định Kelvin–Helmholtz (đặt tên theo Lord KelvinHermann von Helmholtz) có thể xảy ra khi biến dạng vận tốc xuất hiện trong một chất lỏng liên tục, hoặc khi có sự khác biệt tốc độ đầy đủ qua giao diện giữa hai chất lỏng. Một ví dụ là gió thổi trên một bề mặt nước, gió gây ra các chuyển động tương đối giữa các lớp phân tầng (nghĩa là, nước và không khí). Sự bất ổn định sẽ biểu hiện ở dạng sóng được tạo ra trên bề mặt nước. Các sóng này có thể xuất hiện trong nhiều chất lỏng khác nhau và đã được phát hiện trong các đám mây, các dải của Sao Thổ, sóng trong đại dương, và trong vầng hào quang của Mặt Trời[1].Lý thuyết này có thể được sử dụng để dự đoán sự khởi đầu của sự bất ổn định và quá trình chuyển chiếp thành dòng chảy rối]] đối với các chất lỏng có mật độ khác nhau di chuyển ở tốc độ khác nhau. Helmholtz nghiên cứu các động lực học của hai dòng lưu chất có mật độ khác nhau khi có một xáo trộn nhỏ như một làn sóng được tạo ra tại ranh giới tiếp xúc giữa hai chất lỏng.Đối với một số bước sóng đủ ngắn, nếu bỏ qua sức căng bề mặt, hai chất lỏng chuyển động song song với vận tốc và mật độ khác nhau sẽ sinh ra một bề mặt ranh giới không ổn định cho tất cả các mức vận tốc. Tuy nhiên, sự tồn tại của sức căng bề mặt làm ổn định sự bất ổn bước sóng ngắn, và sau đó, lý thuyết này dự đoán sự ổn định cho đến khi vật tốc đạt đến một ngưỡng. Lý thuyết với sức căng bề mặt bao gồm rộng rãi dự báo sự khởi đầu của sự hình thành sóng trong các trường hợp quan trọng của gió trên mặt nước.